Hạnh và Mai là hai người mẹ đều có con học lớp 2, cùng ở trong một khu chung cư tại TP.HCM. Cả hai đều yêu con vô bờ bến, đều muốn con nên người. Nhưng cách dạy con của họ thì hoàn toàn khác.
🔹 Mai là người mẹ nghiêm khắc, thường xuyên quát mắng con khi con làm sai. Mỗi khi con không chịu học, Mai hét lên: “Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi hả?”, rồi lôi roi ra để con “sợ mới ngoan”. Con của Mai học giỏi thật – nhưng lặng lẽ, rụt rè, hay nói dối, và thường xuyên lén khóc một mình trong phòng.
🔹 Hạnh, cũng từng như Mai – hay quát, hay cáu. Nhưng sau một đêm con sợ hãi nép vào góc nhà chỉ vì làm đổ nước, Hạnh tỉnh ra. Cô bắt đầu tìm kiếm phương pháp nuôi dạy con không đòn roi, không la mắng. Cô học, áp dụng, thất bại, rồi làm lại. Dần dần, con cô biết cách hợp tác, lắng nghe, và còn nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ vì mẹ không bao giờ làm con sợ nữa”.
Hôm nay, con Hạnh tự giác học bài, biết giúp mẹ dọn bàn, biết chào hỏi lễ phép, và đặc biệt là… biết nói “Cảm ơn” và “Xin lỗi” rất tự nhiên.
Giờ đây, chính Mai lại hay sang nhà Hạnh hỏi:
“Sao mày làm được thế? Mày cho con ăn bùa gì đấy?”
Không có bùa phép nào cả. Chỉ là Hạnh đã học được cách dạy con tử tế – để con tự tin, có kỷ luật mà không tổn thương.